Xưa kia người ta nói "mộng chè" hay "bà cô bên chồng" là hai thứ đáng sợ nhất khi đi làm dâu, nhưng trong trường hợp của tôi, sống chung với bố chồng mới là ác mộng cả cuộc đời.
Chồng tôi lớn tuổi vẫn chưa kết hôn, hai vợ chồng kết hôn qua mai mối nên thật tình tôi cũng không hiểu hết được tính cách của mọi người trong gia đình chồng. Tôi không ngờ lời nói nửa đùa nửa thật của chị bạn thân của chồng lại là lời cảnh báo cho tôi từ trước khi đám cưới diễn ra.
Chồng tôi rất ít nói, và thực sự là sợ bố vì mẹ đã mất khá lâu, nên anh không muốn làm mất lòng bố, vì muốn bù đắp cho sự thiếu thốn tình cảm của ông trong suốt những năm không còn vợ. Những mâu thuẫn của tôi và bố chồng khiến anh đứng "giữa hai làn đạn" mà không có cách nào giải quyết êm xuôi.
Ông là người cực kì khó tính và bảo thủ, thêm phần sĩ diện nên vợ chồng chúng tôi rất mệt mỏi và lao đao khi kinh tế gia đình có hạn. Mỗi lần giỗ tết ông lúc nào cũng muốn mâm cao cỗ đầy, mời họ hàng tới nhậu nhẹt. Với khoảng kinh tế eo hẹp, vợ chồng chúng tôi gồng mình. Tôi thường xuyên phải xin nghỉ làm ở nhà để chuẩn bị cho những ngày giỗ trong gia đình. Không khéo léo lại vừa về làm dâu, mẹ chồng không có nên tôi khá chật vật để thích nghi với những khoản lễ lạt cầu kì của nhà chồng, nên tôi thường xuyên bị ông chê trách.
Ông muốn mua những món đồ đẹp, to để bày lên bàn thờ cúng tổ tiên. Cỗ phải đầy đủ các món chay mặn, và phải làm đủ các món yêu thích của thành viên trong họ mà ông quý mến. Như chim bồ câu quay cho cháu gái, thịt chó đủ món phục vụ sở thích của đám cháu trai và bác rể... Các món cầu kì nhất và nguyên liệu phải là nguyên liệu sạch đặt mua từ ở quê thì ông mới ăn.
Mỗi ngày giỗ đối với tôi đúng là cực hình, nấu nướng dọn dẹp, nhà cửa tối mặt tối mũi, nhưng chỉ cần làm lỗi một chút là ngồi ăn nuốt không trôi cục tức. Ông chỉ trích vợ chồng chúng tôi ngay trong bữa ăn. Chồng thì nín nhịn bỏ qua, tôi thì không thể nuốt nổi chỉ trực trào nước mắt.
Đối với tôi chắc ông coi như osin trong gia đình, vừa bước chân vào nhà chồng không dặn dò kĩ lưỡng: "Gia đình này không có thói quen thuê người giúp việc, không dùng các loại máy hút bụi, nhà phải được lau bằng tay. Bố không tin người giúp việc họ cho mình ăn gì, có sạch không trong mỗi bữa ăn. Một bữa cơm của bố phải có đủ món, một món canh, một món xào và món mặn".
Công việc cơ quan của hai vợ chồng lúc nào cũng tối mặt, việc dọn dẹp nhà cửa đều do một tay tôi làm từ a tới z không được sự hỗ trợ của chồng và máy móc hiện đại. Đỉnh điểm mâu thuẫn là khi tôi mua chiếc máy robot hút bụi và nồi chiên không dầu về nhà.
Với những đồ hiện đại tôi có thể giảm bớt thời gian làm việc nhà và để nghỉ ngơi nhưng ông không hài lòng ra mặt. Chờ chồng tôi đi làm, ông gọi tôi lại và mắng xối xả vì việc dám qua mặt ông mua đồ về nhà với lý do không hợp phong thủy.
Tôi ức nghẹn không nói nên lời, khi ông bắt tôi mang ra siêu thị trả hàng.
Ông còn liên tục chê trách vợ chồng chúng tôi vì đi làm nhiều vẫn là nhân viên quèn, không ai leo lên vị trí sếp hoặc cao hơn để ông lên mặt với họ hàng.
Tôi chán nản và mệt mỏi vô cùng khi chồng tôi luôn đứng về phía bố. Mỗi lần bố chồng tôi gây sự anh đều im lặng.
Ai cũng nói tôi là con dâu ngoan hiền, sống biết điều và chăm chỉ. Thế mà chưa một lần được bố chồng khen, còn nhiều lần khóc trong tức tưởi vì bố chồng dọa đuổi ra khỏi nhà. Sống với bố chồng như vậy cảm thấy rất áp lực, tôi phải làm gì bây giờ để bố chồng không ghét tôi nữa?
Pv (t/h)